Bước tới nội dung

Victor Moses

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Victor Moses
Moses thi đấu cho Spartak Moscow năm 2021
Thông tin cá nhân
Tên đầy đủ Victor Moses[1]
Ngày sinh 12 tháng 12, 1990 (34 tuổi)
Nơi sinh Lagos, Nigeria
Chiều cao 1,77 m (5 ft 9+12 in)
Vị trí Tiền đạo cánh, Tiền vệ cánh
Thông tin đội
Đội hiện nay
Spartak Moscow
Số áo 8
Sự nghiệp cầu thủ trẻ
Năm Đội
2004–2007 Crystal Palace
Sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp*
Năm Đội ST (BT)
2007–2010 Crystal Palace 58 (11)
2010–2012 Wigan Athletic 73 (8)
2012–2021 Chelsea 87 (7)
2013–2014Liverpool (mượn) 19 (1)
2014–2015Stoke City (mượn) 19 (3)
2015–2016West Ham United (mượn) 21 (1)
2019–2020Fenerbahçe (mượn) 20 (5)
2020Inter Milan (mượn) 12 (0)
2020–2021Spartak Moscow (mượn) 19 (4)
2021– Spartak Moscow 15 (1)
Sự nghiệp đội tuyển quốc gia
Năm Đội ST (BT)
2005 U-16 Anh 1 (0)
2006–2007 U-17 Anh 15 (9)
2008–2009 U-19 Anh 12 (2)
2010 U-21 Anh 1 (0)
2012–2018 Nigeria 37 (12)
Thành tích huy chương
Bóng đá nam
Đại diện cho  Anh
UEFA European U-17 Championship
Á quân Bỉ 2007 Đội bóng
Đại diện cho  Nigeria
Africa Cup of Nations
Vô địch Nam Phi 2013 Đội bóng
*Số trận ra sân và số bàn thắng ở câu lạc bộ tại giải quốc gia, chính xác tính đến 13 tháng 12 năm 2021

Victor Moses (sinh ngày 12 tháng 12 năm 1990) là cầu thủ bóng đá chuyên Nghiệp người Nigeria đang chơi cho câu lạc bộ Spartak Moscow tại Russian Premier League. Vị trí sở trường của anh là tiền vệ cánh và anh có thể chơi ở cả vị trí hậu vệ cánh.

Moses bắt đầu sự nghiệp tại Crystal Palace trước khi chuyển đến Wigan Athletic và có cơ hội thi đấu tại Premier League từ năm 2010. Đến năm 2012, anh chuyển đến Chelsea và có được danh hiệu vô địch UEFA Europa League ngay trong mùa giải đầu tiên. Sau đó anh lần lượt được Chelsea đem cho mượn tại Liverpool, Stoke CityWest Ham United trước khi trở lại Chelsea vào mùa giải 2016-17 và cùng Chelsea giành chức vô địch Premier League. Từ tháng 1 năm 2019, anh lại chuyển đến Fenerbahçe, Inter Milan và Spartak Moscow theo các hợp đồng cho mượn trước khi chinh thức trở thành cầu thủ của Spartak Moscow vào tháng 7 năm 2021.

Sinh ra ở Nigeria, anh bắt đầu sang Anh năm 11 tuổi và đã chơi cho các đội U-16, U-17, U-19 và U-21 của Anh nhưng anh đã chọn Nigeria làm đội tuyển quốc gia của mình. Anh cùng đội tuyển Nigeria giành chức vô địch Cúp bóng đá châu Phi 2013 và tham dự World Cup 2014 cùng World Cup 2018. Anh tuyên bố chia tay đội tuyển quốc gia ở tuổi 27 vào năm 2018.

Sự nghiệp câu lạc bộ

[sửa | sửa mã nguồn]

Crystal Palace

[sửa | sửa mã nguồn]

Moses sinh ra tại Lagos, Nigeria.[1] Năm 11 tuổi, cha mẹ anh trở thành nạn nhân của các cuộc bạo động tôn giáo ở Nigeria[2] và sau đó anh phải tị nạn đến Anh.[3] Anh học trường Trung học Kỹ thuật Stanley tại South Norwood, sau đó được các tuyển trách viên của câu lạc bộ Crystal Palace phát hiện và Moses đã đồng ý vào học viện đào tạo trẻ của câu lạc bộ.

Một thời gian ngắn sau khi gia nhập học viện, Palace đã đề nghị anh chuyển đến học tại trường Whitgift ở Croydon, nơi có huấn luyện viên Steve Kember và cựu danh thủ Colin Pates đang tham gia huấn luyện đội bóng trường này, với hi vọng cơ sở vật chất và huấn luyện viên của Whitgift sẽ phút phát triển tài năng của Moses.

Moses ở tuổi 14 đã ghi 50 bàn cho đội trẻ U-14 của Palace và giúp Whitgift vô địch nhiều giải đấu trường, trong đó có Giải Quốc gia, trong đó có 5 bàn trong trận chung kết với trường Healing tại ở sân vận động Walkers, Leicester.[3]

Anh có trận đấu tiên tại Giải hạng Nhất vào ngày 6 tháng 11 năm 2007 trong trận sân khách với Cardiff. Trong đội hình chính của Palace, Moses đã ghi ba bàn trong mùa giải 2007-08. Tháng 7 năm 2008, anh gia hạn hợp đồng với câu lạc bộ đến năm 2012.[4] Tuy nhiên mùa giải sau đó anh chỉ ghi được hai bàn.

Wigan Athletic

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 31 tháng 1 năm 2010, Moses hoàn tất vụ chuyển nhượng trị giá 2,5 triệu £ đến câu lạc bộ tại Premier LeagueWigan Athletic.[5] Ngày 6 tháng 2 năm 2010, anh có trận đấu đầu tiên cho Wigan khi vào sân thay người trong trận hòa Sunderland 1–1.[6] Ngày 20 tháng 3 năm 2010, Moses vào sân từ băng ghế dự bị trong trận đấu với Burnley và có đường chuyền thành bàn đầu tiên cho Hugo Rodallega trong những phút bù giờ.[7] Bàn thắng đầu tiên của anh cho Wigan đến vào ngày 3 tháng 5 năm 2010 trong trận hòa 2-2 với Hull City.[8]

Moses đã gặp phải hai chấn thương vào đầu mùa giải 2010-11[9] và gặp khó khăn trong việc cạnh tranh suất đá chính sau đó. Anh có bàn thắng đầu tiên trong Giải ngoại hạng mùa này khi ghi bàn thắng duy nhất trong trận đấu ngày 13 tháng 11 năm 2010 với West Bromwich Albion.[10]

Khi Charles N'Zogbia ra đi, Moses trở thành cầu thủ đá chính thường xuyên cho Wigan trong mùa giải 2011-12.

Ngày 23 tháng 8 năm 2012, cuộc đàm phán giữa Wigan và Chelsea về việc chuyển nhượng Moses đã thành công sau bốn lần đàm phán bất thành trước đó.[11] Ước tính phí chuyển nhượng của anh là 9 triệu bảng.[12] Ngày 24 tháng 8]], anh chính thức là cầu thủ của câu lạc bộ Chelsea sau khi hoàn tất thủ tục kiểm tra y tế.[13] Tại Chelsea, Moses khoác áo số 13, số áo trước đây thuộc về tiền vệ người Đức Michael Ballack.[14]

Ngày 15 tháng 9, Moses có trận đấu đầu tiên cho Chelsea tại Premier League trên sân Loftus Road của QPR khi vào sân từ băng ghế dự bị. Trận đấu đã kết thúc với tỷ số 0-0.[15] Bàn thắng đầu tiên của anh cho The Blues đến trong chiến thắng 6-0 tại vòng 3 Cúp Liên đoàn trước Wolverhampton [16] Ngày 31 tháng 10 năm 2012, anh được bầu là cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu vòng 4 Cúp liên đoàn giữa Chelsea và Manchester United, trận đấu mà Chelsea đã thắng 5-4.[17]

Ngày 3 tháng 11, Moses có bàn thắng đầu tiên tại Premier League trong màu áo Chelsea khi ghi bàn mở tỉ số trong trận hòa 1-1 với Swansea City.[18] 4 ngày sau đó, anh trở thành người hùng của Chelsea khi ghi bàn thắng ở những phút bù giờ để đem lại chiến thắng 3-2 trước Shakhtar Donetsk tại lượt trận thứ tư vòng bảng UEFA Champions League 2012-13.[19]

Moses có bàn thắng đầu tiên trong năm 2013 trong chiến thắng 5-1 trước Southampton tại vòng 3 cúp FA 2013.[20] Ngày 5 tháng 4 năm 2013, anh có bàn thắng đầu tiên tại Cúp UEFA Europa League với bàn thắng nâng tỉ số lên 2-0 trong chiến thắng 3-1 trước Rubin Kazan ở lượt đi[21] và tiếp tục ghi bàn ở lượt về.[22]

Tại bán kết Europa League, Moses tiếp tục ghi bàn trong cả hai trận lượt đi và về vào lưới đội bóng Thụy Sĩ FC Basel.[23][24] Tuy nhiên anh đã không được ra sân trong trận chung kết tại Amsterdam với Benfica vào ngày 15 tháng 5, trận đấu mà các đồng đội của anh đã giành chiến thắng 2-1.[25]

Sự có mặt của các tân binh WillianAndré Schürrle ở mùa giải 2013-14 đã khiến cho vị trí của Moses tại Chelsea không còn được bảo đảm. Ngày 1 tháng 9 năm 2013, Liverpool đã chính thức mượn được Moses trong thời hạn một mùa giải với khoản phí 1 triệu £.[26] Ngay trong trận đầu tiên ra mắt Liverpool vào ngày 16 tháng 9 gặp Swansea, anh đã có pha lập công nâng tỉ số lên 2-1. Ngày 25 tháng 1 năm 2014, anh ghi bàn mở tỉ số trong chiến thắng 2-0 trước Bournemouth tại vòng 4 Cúp FA.[27] Moses không có nhiều cơ hội thể hiện tại Liverpool, với chỉ 22 lần ra sân và có 2 bàn thắng.[28]

Stoke City

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 16 tháng 8 năm 2014, Moses chính thức gia nhập câu lạc bộ Stoke City theo dạng cho mượn cho đến hết mùa giải 2014-15.[29] Anh có trận đấu đầu tiên cho Stoke tại Giải Ngoại hạng Anh vào ngày 30 tháng 8 năm 2014, trong chiến thắng 1–0 trước Manchester City.[30] Anh có bàn thắng đầu tiên cho Stoke vào ngày 1 tháng 11 năm 2014 trong trận hòa 2-2 với West Ham United.[31]

Moses dính phải chấn thương đùi trong trận đấu với Burnley vào ngày 22 tháng 11 năm 2014 khiến anh phải nghỉ thi đấu 8 tuần.[32] Ngày 17 tháng 1 năm 2015, anh trở lại đội hình chính trong trận thắng 1-0 trước Leicester City.[33] Anh có pha lập công từ chấm phạt đền ở phút thứ 90 để đem về chiến thắng 2-1 của Stoke trước kình địch Aston Villa ngay tại Villa Park vào ngày 21 tháng 2.[34] Đến ngày 4 tháng 3, anh ghi bàn trong chiến thắng 2–0 trước Everton.[35]

Trở lại Chelsea (2015)

[sửa | sửa mã nguồn]

Sau mùa giải cho mượn thi đấu thành công tại Stoke City, Moses trở lại câu lạc bộ chủ quản Chelsea và có mặt trong tất cả các trận giao hữu đầu mùa, ngoài ra còn ghi được bàn thắng trong trận đấu với PSG.[36] Moses được vào sân ở phút thứ 82 trận tranh Siêu cúp Anh 2015 gặp Arsenal thay cho John Terry và chung cuộc Chelsea đã thua 1–0.[37]

West Ham United

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 1 tháng 9 năm 2015, Moses tiếp tục được đem cho một câu lạc bộ khác mượn, lần này là West Ham United cho đến cuối mùa giải 2105-16.[38] Ngay trước khi đến West Ham, Moses đã gia hạn hợp đồng thêm 4 năm với đội chủ sân Stamford Bridge đến năm 2019.[39] Anh ghi được bàn thắng đầu tiên cho West Ham vào ngày 19 tháng 9 từ một cú sút xa, giúp đội bóng của mình giành thắng lợi 2-1 trước Manchester City.[40]

Trở lại Chelsea (2016-17)

[sửa | sửa mã nguồn]

Tân huấn luyện viên của Chelsea Antonio Conte đã tạo điều kiện cho Moses trở lại Chelsea trong mùa giải 2016-17. Ngày 15 tháng 8 năm 2016, Moses có trận đấu đầu tiên tại Premier League cho Chelsea sau ba năm khi vào sân từ ghế dự bị thay cho Hazard ở những phút cuối trận thắng West Ham United 2–1.[41] Ngày 23 tháng 8, Moses vào sân ngay từ đầu và ghi được 1 bàn thắng trong chiến thắng 3-2 trước Bristol Rovers tại vòng 2 Cúp Liên đoàn.[42] Ngày 1 tháng 10, sau hơn ba năm kể từ tháng 5 năm 2013, Moses mới lần đầu tiên có tên trong đội hình xuất phát của Chelsea tại Premier League, trong trận đấu với Hull City[43] và đã có một màn trình diễn ấn tượng góp phần vào chiến thắng 2-0 của Chelsea.[44]

Trong sơ đồ 3-4-3 mới của huấn luyện viên Antonio Conte, Moses có được một suất đá chính ở vị trí bên cánh phải.[45][46] Ngày 15 tháng 10, anh có được bàn thắng thứ hai tại Giải Ngoại hạng, ấn định chiến thắng 3-0 trước Leicester City.[47]

Moses là người ghi bàn mở tỉ số trận đấu Siêu cúp Anh 2017 với Arsenal nhưng sau đó Chelsea đã để thua đối thủ trên loạt sút luân lưu.[48] Đến ngày 20 tháng 1 năm 2018, anh mới có bàn thắng đầu tiên tại Premier League mùa giải 2017-18 trong chiến thắng 4-0 trước Brighton & Hove Albion.[49] Ngày 12 tháng 2, anh có được bàn thắng thứ hai trong mùa giải ở trận thắng 3-0 trước West Bromwich Albion.[50]

Ngày 19 tháng 4, anh ghi dấu ấn cá nhân trong cả hai bàn thắng, trong đó có pha ấn định tỉ số 2-1, giúp Chelsea lấy trọn ba điểm tại Turf Moor trước Burnley.[51] Đến ngày 6 tháng 5, anh có pha tạt bóng để tiền đạo Olivier Giroud ghi bàn thắng duy nhất trong trận đấu với Liverpool để duy trì hi vọng có được cơ hội tham dự Champions League mùa giải sau.[52] Vào cuối mùa giải, Moses cùng Chelsea giành được danh hiệu vô địch Cúp FA sau khi đánh bại Manchester United.[53]

Sau khi Chelsea có huấn luyện viên mới là Maurizio Sarri, Moses không còn được trọng dụng và nửa đầu mùa giải 2018-19 anh chỉ được ra sân 6 trận, trong đó chỉ có 26 phút tại Premier League.[54]

Fenerbahçe

[sửa | sửa mã nguồn]

Cuối tháng 1 năm 2019, Moses được Chelsea đem cho đội bóng Thổ Nhĩ Kỳ Fenerbahçe mượn với thời hạn 18 tháng.[55] Ngày 28 tháng 1 năm 2019, anh có trận đấu đầu tiên cho Fenerbahçe tại Süper Lig khi được vào sân từ phút 66 trận thắng Yeni Malatyaspor 3-2.[56] Đến ngày 1 tháng 2, anh có được bàn thắng đầu tiên cho đội bóng mới ấn định chiến thắng 2-0 trước Göztepe tại Süper Lig.[57]

Inter Milan

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 23 tháng 1 năm 2020, Moses chuyển đến Ý thi đấu cho Inter Milan theo hợp đồng cho mượn có thời hạn 6 tháng kèm điều khoản có thể mua đứt và tại đây anh được tái hợp người thầy cũ Antonio Conte[58] Anh có trận ra mắt 6 ngày sau đó, vào sân từ ghế dự bị trong trận thắng 2-1 trước Fiorentina tại Coppa Italia quarter-finals.[59] Moses có tổng cộng 20 trận thi đấu cho Inter Milan và đóng góp 5 đường chuyền thành bàn nhưng Inter Milan quyết định không kích hoạt điều khoản mua đứt.[60][61]

Spartak Moscow (mượn)

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 15 tháng 10 năm 2020, Moses gia nhập đội bóng Nga Spartak Moscow theo hợp đồng cho mượn có thời hạn 1 mùa bóng kèm điều khoản có thể mua đứt.[62] Hai ngày sau đó, anh có trận đấu đầu tiên trên đất Nga khi vào sân thay người trong trận thắng 3-2 trước Khimki.[63] Ngày 24 tháng 10, trong trận đá chính đầu tiên cho Spartak Moscow, Moses có cho mình bàn thắng đầu tiên trong màu áo mới, góp công vào chiến thắng 3-1 trước Krasnodar.[64]

Ngày 16 tháng 5 năm 2021, Moses ghi bàn gỡ hòa 2-2 ở phút 85 của trận đấu với Akhmat Grozny đem về 1 điểm giúp Spartak Moscow cán đích Giải bóng đá Ngoại hạng Nga 2020–21 ở vị trí thứ hai và giành quyền tham dự UEFA Champions League mùa giải sau.[65] Những đóng góp của Moses với 4 bàn thắng và 2 kiến tạo trong 19 trận tại Giải bóng đá Ngoại hạng Nga đã khiến Spartak Moscow đồng ý kích hoạt điều khoản mua đứt anh từ Chelsea với phí chuyển nhượng 3,9 triệu £.[66][67]

Moses có 9 năm thuộc biên chế Chelsea sau khi chuyển đến từ Wigan vào năm 2012, ra sân tổng cộng 128 lần cho the Blues, ghi được 18 bàn thắng và vô địch Premier League, Cúp FA và Europa League.[68]

Spartak Moscow

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 2 tháng 7 năm 2021, Spartak Moscow ký hợp đồng có thời hạn hai năm với Moses sau khi chính thức mua đứt anh từ Chelsea.[66]

Sự nghiệp đội tuyển quốc gia

[sửa | sửa mã nguồn]

Các đội trẻ Anh

[sửa | sửa mã nguồn]

Mặc dù sinh ra tại Nigeria, Moses đã chọn thi đấu cho đội trẻ U-16 của Anh và giành danh hiệu Victory Shield năm 2005. Năm 2007, anh cùng đội tuyển U-17 Anh tham dự Giải vô địch U-17 châu Âu tại Bỉ. Tại giải đấu này anh ghi được 3 bàn (cú đúp trong trận gặp U-17 Hà Lan[69] và bàn thắng duy nhất trong trận bán kết với U-17 Pháp[70]), giành được danh hiệu Chiếc giày Vàng và đội tuyển U-17 Anh đứng thứ hai giải đấu sau U-17 Tây Ban Nha. Cùng năm đó, anh tiếp tục cùng U-17 Anh tham dự Giải vô địch U-17 thế giới, ghi được 3 bàn ở vòng bảng nhưng U-17 Anh bị loại ở tứ kết.

Moses sau đó tiếp tục được gọi vào đội tuyển U-19 Anh, tham dự Giải vô địch U-19 châu Âu nhưng U-19 Anh bị loại ngay vòng bảng. Đầu mùa giải 2010-2011, anh được gọi vào đội tuyển U-21 Anh và có trận đầu tiên gặp U-21 Uzbekistan.[71]

Moses được gọi vào Nigeria cho trận đấu với Guatemala vào tháng 2 năm 2011, nhưng trận giao hữu này đã bị hoãn.[72] 1 tháng sau, anh lại được triệu tập cho các trận đấu với EthiopiaKenya.[73] Tuy nhiên, anh không được thi đấu do việc đăng ký đổi quốc tịch của anh với FIFA chưa hoàn tất. Phải đến ngày 1 tháng 11 năm 2011, FIFA chính thức cho Moses và Shola Ameobi khoác áo Nigeria.[74] Anh có trận đấu đầu tiên cho Nigeria vào ngày 29 tháng 2 năm 2012 trong trận gặp Rwanda.

Ngày 13 tháng 10 năm 2012, anh có bàn thắng đầu tiên cho Nigeria với một cú đúp trong chiến thắng 6-1 trước Liberia và đưa đội bóng chính thức giành vé tham dự Cúp bóng đá châu Phi 2013 (CAN 2013).[75]

Moses được triệu tập vào danh sách đội tuyển Nigeria tham dự CAN 2013, giải đấu chính thức đầu tiên của anh trong màu áo đội tuyển quốc gia Nigeria.[76] Ngày 29 tháng 1, trong trận đấu cuối cùng của vòng bảng với Ethiopia, anh đã lập cú đúp đều từ chấm phạt đền giúp Nigeria lọt vào vòng sau ở vị trí nhì bảng.[77] Chung cuộc, Nigeria đã giành chức vô địch châu lục lần đầu tiên kể từ năm 1994 và Moses cũng giành được danh hiệu Cầu thủ thi đấu Fair Play nhất giải đấu.[78]

Ngày 16 tháng 11, Moses ghi bàn thắng mở tỉ số trong chiến thắng 2-0 trước Ethiopia tại lượt về vòng loại World Cup khu vực châu Phi lượt đấu cuối cùng, chính thức đưa Nigeria tham dự World Cup 2014 tại Brasil.[79] Thành tích xuất sắc trong màu áo đội tuyển và câu lạc bộ trong năm 2013 đã giúp anh giành danh hiệu Cầu thủ Nigeria xuất sắc nhất năm vào ngày 27 tháng 11. Sau khi nhận giải thưởng, Moses đã chia sẻ trên Twitter rằng: "Đó là giấc mơ trở thành sự thật khi chơi cho đất nước của mình, tôi rất cảm ơn các bạn."[80]

Tháng 6 năm 2014, Moses được triệu tập vào đội hình đội tuyển Nigeria tham dự World Cup 2014 tại Brasil.[81] Tại giải đấu này, anh được ra sân trong trận đấu vòng bảng với Iran và trận thua 2-0 trước Pháp ở vòng 1/16.

Moses tiếp tục có cơ hội tham dự World Cup 2018 tại Nga.[82] Anh ra sân trong cả ba trận vòng bảng bảng D, có một đường chuyền thành bàn trong trận thắng 2-0 trước Iceland[83] và ghi được một bàn thắng từ chấm phạt đền trong trận thua 1-2 trước Argentina.[84] Chung cuộc đội tuyển Nigeria rời giải với vị trí thứ 3 bảng đấu.

Sau giải đấu đó, Victor Moses tuyên bố chia tay đội tuyển Nigeria sau 6 năm gắn bó để tập trung cho sự nghiệp câu lạc bộ, tổng cộng anh đã thi đấu 37 trận và ghi được 12 bàn thắng.[85]

Thống kê sự nghiệp

[sửa | sửa mã nguồn]

Câu lạc bộ

[sửa | sửa mã nguồn]
Tính đến ngày 19 tháng 5 năm 2018
CLB Mùa giải Giải vô địch quốc gia FA Cup League Cup Châu Âu Các giải đấu khác Tổng
Hạng Trận Bàn Trận Bàn Trận Bàn Trận Bàn Trận Bàn Trận Bàn
Crystal Palace 2007–08 Championship 13 3 1 0 0 0 2 0 16 3
2008–09 Championship 27 2 3 0 2 0 32 2
2009–10 Championship 18 6 1 0 2 0 21 6
Tổng cộng 58 11 5 0 4 0 2 0 69 11
Wigan Athletic 2009–10 Premier League 14 1 0 0 0 0 14 1
2010–11 Premier League 21 1 2 0 3 1 26 2
2011–12 Premier League 38 6 1 0 0 0 39 6
2012–13 Premier League 1 0 0 0 0 0 1 0
Tổng cộng 74 8 3 0 3 1 80 9
Chelsea 2012–13 Premier League 23 1 5 2 3 2 10 5 2 0 43 10
2015–16 Premier League 0 0 0 0 0 0 0 0 1 0 1 0
2016–17 Premier League 34 3 4 0 2 1 40 4
2017–18 Premier League 28 3 3 0 2 0 4 0 1 1 38 4
Tổng cộng 85 7 12 2 7 3 14 5 4 1 122 18
Liverpool (mượn) 2013–14 Premier League 19 1 2 1 1 0 22 2
Stoke City (mượn) 2014–15 Premier League 19 3 2 1 2 0 23 4
West Ham United (mượn) 2015–16 Premier League 21 1 4 1 1 0 26 2
Tổng cộng sự nghiệp 275 30 28 5 18 4 14 5 6 1 341 45

Đội tuyển quốc gia

[sửa | sửa mã nguồn]
Tính đến ngày 26 tháng 6 năm 2018.
Thống kê sự nghiệp thi đấu quốc tế
Đội tuyển quốc gia Năm Trận Bàn
Nigeria 2012 6 2
2013 11 4
2014 5 1
2015 2 0
2016 3 2
2017 4 1
2018 8 2
Tổng cộng 38 12

Bàn thắng cho đội tuyển quốc gia

[sửa | sửa mã nguồn]
# Ngày Địa điểm Đối thủ Bàn thắng Kết quả Giải đấu
1 13 tháng 10 năm 2012 Sân vận động U. J. Esuene, Calabar, Nigeria  Liberia 3–0 6–1 Vòng loại CAN 2013
2 6–0
3 29 tháng 1 năm 2013 Sân vận động Royal Bafokeng, Rustenburg, Nam Phi  Ethiopia 1–0 2–0 CAN 2013
4 2–0
5. 7 tháng 9 năm 2013 Sân vận động U. J. Esuene, Calabar, Nigeria  Malawi 2–0 2–0 Vòng loại World Cup 2014
6. 16 tháng 11 năm 2013 Sân vận động U. J. Esuene, Calabar, Nigeria  Ethiopia 1–0 2–0 Vòng loại World Cup 2014
7. 7 tháng 6 năm 2014 Everbank Field, Jacksonville, Florida, Mỹ  Hoa Kỳ 1–2 1–2 Giao hữu
8. 12 tháng 11 năm 2016 Sân vận động quốc tế Godswill Akpabio, Uyo, Nigeria  Algérie 1–0 3–1 Vòng loại World Cup 2018
9. 3–0
10 1 tháng 9 năm 2017 Sân vận động quốc tế Godswill Akpabio, Uyo, Nigeria  Cameroon 3–0 4–0 Vòng loại World Cup 2018
11 27 tháng 3 năm 2018 Sân vận động The Hive, London, Anh  Ba Lan 1–0 1–0 Giao hữu
12 26 tháng 6 năm 2018 Sân vận động Krestovsky, Saint Petersburg, Nga  Argentina 1–1 1–2 World Cup 2018

Danh hiệu

[sửa | sửa mã nguồn]

Câu lạc bộ

[sửa | sửa mã nguồn]

Quốc tế

[sửa | sửa mã nguồn]
  • Cầu thủ Nigeria xuất sắc nhất năm: 2013
  • Chiếc giày Vàng Giải vô địch bóng đá U-17 châu Âu 2007
  • Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất tháng của Football League: Tháng 12 năm 2009.[86]
  • Cầu thủ thi đấu Fair Play nhất Cúp bóng đá châu Phi 2013.

Chú thích

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ a b Hugman, Barry J. biên tập (2010). The PFA Footballers' Who's Who 2010–11. Mainstream Publishing. tr. 297. ISBN 978-1-84596-601-0.
  2. ^ Holt, Oliver (ngày 18 tháng 2 năm 2009). “Crystal Palace starlet Victor Moses was playing street football with a 'sticky tape' ball when he heard both his parents had been murdered”. The Mirror. London. Truy cập ngày 16 tháng 11 năm 2012.
  3. ^ a b Kelso, Paul (ngày 20 tháng 5 năm 2005). “14-year-old asylum seeker becomes school's football hero”. The Guardian. London. Truy cập ngày 23 tháng 7 năm 2008.
  4. ^ “Moses Signs Four Year Deal”. Crystal Palace F.C. ngày 28 tháng 7 năm 2008. Bản gốc lưu trữ ngày 17 tháng 3 năm 2009. Truy cập ngày 28 tháng 7 năm 2011.
  5. ^ SAMI MOKBEL (ngày 31 tháng 1 năm 2010). “Victor Moses makes a £2.5m exodus from Crystal Palace to Wigan”. Mail Online. Truy cập ngày 31 tháng 1 năm 2010.
  6. ^ “Sunderland 1–1 Wigan”. BBC Sport. ngày 6 tháng 2 năm 2010. Truy cập ngày 1 tháng 3 năm 2010.
  7. ^ “Victor-ious”. ngày 22 tháng 3 năm 2010. Truy cập ngày 16 tháng 11 năm 2010.
  8. ^ “Wigan 2–2 Hull”. BBC. ngày 3 tháng 5 năm 2010. Truy cập ngày 3 tháng 5 năm 2010.
  9. ^ “Wigan Athletic winger Victor Moses wants Tottenham Hotspur shot > Wigan Athletic FC > Sport”. Click Lancashire. ngày 26 tháng 8 năm 2010. Bản gốc lưu trữ ngày 10 tháng 3 năm 2012. Truy cập ngày 1 tháng 10 năm 2012.
  10. ^ Witcoop, Darren (ngày 14 tháng 11 năm 2010). “Moses and N'Zogbia lead Wigan out of wilderness”. The Independent. London. Truy cập ngày 16 tháng 11 năm 2010.
  11. ^ “Club confirm Victor Moses bid accepted”. Wigan Athletic F.C. ngày 23 tháng 8 năm 2012. Truy cập ngày 23 tháng 8 năm 2012.
  12. ^ “Chelsea đạt được thỏa thuận chiêu mộ Moses từ Wigan”. Dân trí. ngày 24 tháng 8 năm 2012. Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2012.
  13. ^ “Moses Transfer Completed”. Chelseafc.com. ngày 24 tháng 8 năm 2012. Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2012.
  14. ^ “CÔNG BỐ SỐ ÁO CHÍNH THỨC CỦA BỘ ĐÔI TÂN BINH”. Chelseafc.com.vn. ngày 28 tháng 8 năm 2012. Bản gốc lưu trữ ngày 30 tháng 8 năm 2012. Truy cập ngày 5 tháng 9 năm 2012.
  15. ^ “VICTOR MOSES: CHO LẦN ĐẦU TIÊN”. Chelseafc.com.vn. ngày 18 tháng 9 năm 2012. Bản gốc lưu trữ ngày 21 tháng 9 năm 2012. Truy cập ngày 28 tháng 9 năm 2012.
  16. ^ James McManus (ngày 25 tháng 9 năm 2012). “Player Ratings: Chelsea 6-0 Wolves”. Goal.com. Bản gốc lưu trữ ngày 3 tháng 11 năm 2012. Truy cập ngày 25 tháng 9 năm 2012.
  17. ^ “ROBERTO Di Matteo reveals: Moses, my trickster”. The Nation Newspaper. ngày 5 tháng 11 năm 2012. Bản gốc lưu trữ ngày 7 tháng 11 năm 2012. Truy cập ngày 5 tháng 11 năm 2012.
  18. ^ “Swansea 1-1 Chelsea”. ESPN Soccernet. ngày 3 tháng 11 năm 2012. Truy cập ngày 3 tháng 11 năm 2012.
  19. ^ “MOSES HẠNH PHÚC VỚI BÀN Thắng VÀNG”. Chelseafc.com.vn. ngày 8 tháng 11 năm 2012. Bản gốc lưu trữ ngày 12 tháng 11 năm 2012. Truy cập ngày 8 tháng 11 năm 2012.
  20. ^ “Tân binh Demba Ba lập cú đúp, Chelsea đại thắng Southampton”. Dân trí. ngày 5 tháng 1 năm 2013. Truy cập ngày 5 tháng 1 năm 2013.
  21. ^ “Chấm điểm Chelsea 3-1 Rubin Kazan: Ngày của Cascadeur”. Bóng Đá +. ngày 5 tháng 4 năm 2013. Bản gốc lưu trữ ngày 7 tháng 4 năm 2013. Truy cập ngày 5 tháng 4 năm 2013.
  22. ^ “Chelsea sealed their place in the Europa League semi-finals despite a careless second-leg defeat against Rubin Kazan in Russia”. BBC Sport. ngày 11 tháng 4 năm 2013. Truy cập ngày 5 tháng 3 năm 2015.
  23. ^ “Last-gasp Luiz strike leaves Chelsea in charge”. UEFA. ngày 25 tháng 4 năm 2013. Truy cập ngày 5 tháng 3 năm 2015.
  24. ^ “Chelsea 3 FC Basle 1; agg 5–2: match report”. The Telegraph. ngày 2 tháng 5 năm 2013. Truy cập ngày 5 tháng 3 năm 2015.
  25. ^ “Ivanović heads Chelsea to Europa League glory”. UEFA. ngày 15 tháng 5 năm 2013. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2013.
  26. ^ “Guardian: Liverpool to sign Moses”. The Guardian. ngày 1 tháng 9 năm 2013. Bản gốc lưu trữ ngày 4 tháng 9 năm 2013. Truy cập ngày 1 tháng 9 năm 2013.
  27. ^ “Bournemouth 0 - 2 Liverpool”. BBC Sport. ngày 25 tháng 1 năm 2014. Truy cập ngày 7 tháng 2 năm 2014.
  28. ^ “Moses: Hughes the reason for Stoke switch”. FourFourTwo. ngày 20 tháng 8 năm 2014. Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2016.
  29. ^ “VICTOR MOSES CHÍNH THỨC CẬP BẾN STOKE CITY”. Chelseafc.com.vn. ngày 16 tháng 8 năm 2014. Bản gốc lưu trữ ngày 18 tháng 8 năm 2014. Truy cập ngày 17 tháng 8 năm 2014.
  30. ^ “Man City 0-1 Stoke”. BBC Sport. Truy cập ngày 5 tháng 3 năm 2015.
  31. ^ “Stoke 2-2 West Ham”. BBC Sport. Truy cập ngày 5 tháng 3 năm 2015.
  32. ^ “Victor Moses: Stoke City striker faces eight weeks out”. BBC Sport. Truy cập ngày 4 tháng 8 năm 2015.
  33. ^ “Leicester City vs Stoke City”. Soccerway. ngày 17 tháng 1 năm 2015. Truy cập ngày 4 tháng 8 năm 2015.
  34. ^ “Aston Villa 1-2 Stoke”. BBC Sport. Truy cập ngày 4 tháng 8 năm 2015.
  35. ^ “Stoke 2-0 Everton”. BBC Sport. Truy cập ngày 4 tháng 8 năm 2015.
  36. ^ “Victor Moses scores in Chelsea's defeat of PSG”. Goal.com. ngày 26 tháng 7 năm 2015. Truy cập ngày 21 tháng 9 năm 2015.
  37. ^ “FA Community Shield: Arsenal vs Chelsea”. BBC Sports. ngày 20 tháng 8 năm 2015. Truy cập ngày 21 tháng 9 năm 2015.
  38. ^ “Antonio, Song, Moses and Jelavic join West Ham on deadline day”. BBC Sport. ngày 1 tháng 9 năm 2015. Truy cập ngày 2 tháng 9 năm 2015.
  39. ^ “West Ham seal season-long loan signing of Victor Moses from Chelsea... as winger pens new four-year deal at Stamford Bridge”. Mail Online. ngày 1 tháng 9 năm 2015. Truy cập ngày 2 tháng 9 năm 2015.
  40. ^ “Manchester City 1-2 West Ham”. BBC Sport. ngày 19 tháng 9 năm 2015. Truy cập ngày 21 tháng 9 năm 2015.
  41. ^ “Chelsea 2-1 West Ham: Costa's late strike earns Conte's first Premier League win”. BBC Sports. ngày 15 tháng 8 năm 2016. Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2016.
  42. ^ “Chelsea 3-2 Bristol Rovers”. BBC Sport. ngày 23 tháng 8 năm 2016. Truy cập ngày 23 tháng 8 năm 2016.
  43. ^ “Victor Moses to make his first Chelsea Premier League start since May 2013 against Hull City”. Metro News. ngày 1 tháng 10 năm 2016. Truy cập ngày 14 tháng 11 năm 2016.
  44. ^ “Chelsea chơi 3 hậu vệ, Conte chuyển bại thành thắng”. Bóng Đá +. ngày 2 tháng 10 năm 2016. Bản gốc lưu trữ ngày 14 tháng 11 năm 2016. Truy cập ngày 14 tháng 11 năm 2016.
  45. ^ “Chelsea: Moses 'lột xác' thành phát minh mới của Conte”. TTVH Online. ngày 2 tháng 11 năm 2016. Truy cập ngày 14 tháng 11 năm 2016.
  46. ^ “Chelsea hồi sinh mãnh liệt: Conte và 'liều thuốc tiên' 3-4-3”. TTVH Online. ngày 1 tháng 11 năm 2016. Truy cập ngày 14 tháng 11 năm 2016.
  47. ^ “Chelsea 3-0 Leicester City”. BBC Sports. ngày 1 tháng 11 năm 2016.
  48. ^ “Arsenal beat Chelsea in Community Shield shootout: Five talking points”. Sky Sports. ngày 17 tháng 8 năm 2017. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  49. ^ “Chelsea's Victor Moses scores first English Premier League goal of the season”. Goal.com. ngày 20 tháng 1 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  50. ^ “Hazard thăng hoa, Chelsea đại thắng West Brom”. VnExpress. ngày 13 tháng 2 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  51. ^ “Chelsea rút ngắn khoảng cách với Tottenham”. VnExpress. ngày 20 tháng 4 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  52. ^ “Chelsea đánh bại Liverpool, còn kém top 4 hai điểm”. VnExpress. ngày 7 tháng 5 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  53. ^ “Hạ Man Utd, Chelsea đoạt Cup FA mùa 2017-2018”. VnExpress. ngày 20 tháng 5 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  54. ^ “Chelsea's Victor Moses joins Fenerbahce on 18-month loan”. Sky Sports. ngày 25 tháng 1 năm 2019. Truy cập ngày 4 tháng 2 năm 2019.
  55. ^ “Victor Moses: Chelsea winger completes Fenerbahce loan”. BBC Sports. ngày 25 tháng 1 năm 2019. Truy cập ngày 4 tháng 2 năm 2019.
  56. ^ “Victor Moses pleased with Fenerbahce debut”. Pulse Nigeria. ngày 28 tháng 1 năm 2019. Truy cập ngày 4 tháng 2 năm 2019.
  57. ^ “Fenerbahce 2-0 Goztepe: Chelsea loanee Victor Moses scores first goal for new side after Swansea loanee Andre Ayew broke deadlock”. Daily Mail Online. ngày 1 tháng 2 năm 2019. Truy cập ngày 4 tháng 2 năm 2019.
  58. ^ “Victor Moses: Chelsea winger makes Inter Milan loan move”. BBC Sport. ngày 23 tháng 1 năm 2020. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2020.
  59. ^ “Inter Milan 2–1 Fiorentina”. BBC Sport. ngày 29 tháng 1 năm 2020. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2020.
  60. ^ “Italian Media Detail Tactical Impact Of Re-Signing Victor Moses From Chelsea Will Have On Inter”. BBC Sport. ngày 5 tháng 10 năm 2020. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2020.
  61. ^ “Chelsea in talks with Inter Milan over a new loan deal for Victor Moses as they look to ship winger out for a SIXTH temporary move”. Mail Online. ngày 5 tháng 10 năm 2020. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2020.
  62. ^ “Chelsea's Victor Moses joins Spartak Moscow on loan”. BBC Sport. ngày 15 tháng 10 năm 2020. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2020.
  63. ^ “Moses makes Spartak Moscow debut in victory over Idowu's Khimki”. Goal.com. ngày 18 tháng 10 năm 2020. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2020.
  64. ^ “Moses opens Russian Premier League goal account in Spartak Moscow win”. Goal.com. ngày 25 tháng 10 năm 2020. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2021.
  65. ^ “Moses parts the Red-Whites with dramatic late equaliser to secure Champions League”. eng.premierliga.ru. ngày 16 tháng 5 năm 2021. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2021.
  66. ^ a b “Moses scores for Spartak Moscow a day after leaving Chelsea”. Goal.com. ngày 3 tháng 7 năm 2021. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2021.
  67. ^ “Chelsea tống khứ thành công 'cục nợ' người Nigeria”. Bóng Đá +. ngày 21 tháng 5 năm 2021. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2021.
  68. ^ “Chelsea sell Victor Moses to Spartak Moscow after Nigerian's successful spell in Russia - with that loan being his SIXTH in nine years at the Blues”. Mail Online. ngày 2 tháng 7 năm 2021. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2021.
  69. ^ “Slick England reach last four”. UEFA.com. ngày 7 tháng 5 năm 2007. Bản gốc lưu trữ ngày 5 tháng 1 năm 2013. Truy cập ngày 5 tháng 11 năm 2011.
  70. ^ “Moses sends England into final”. UEFA.com. ngày 10 tháng 5 năm 2007. Bản gốc lưu trữ ngày 9 tháng 7 năm 2012. Truy cập ngày 5 tháng 11 năm 2011.
  71. ^ “Teamsheets”. TheFA.com. Truy cập ngày 1 tháng 10 năm 2012.
  72. ^ Ameobi, Moses get Nigeria call Lưu trữ 2018-01-31 tại Wayback Machine, kickoff.com, 2011-01-14
  73. ^ “Victor Moses gets late Nigeria call”. BBC News. ngày 24 tháng 3 năm 2011. Truy cập ngày 1 tháng 10 năm 2012.
  74. ^ “Fifa clears Shola Ameobi, Moses to play for Nigeria”. BBC Sport. ngày 1 tháng 11 năm 2011. Truy cập ngày 1 tháng 11 năm 2011.
  75. ^ “Eagles through to SA”. Daily Times Nigeria. ngày 13 tháng 10 năm 2012. Truy cập ngày 22 tháng 12 năm 2012.[liên kết hỏng]
  76. ^ “ĐỘI TUYỂN NIGERIA ĐÃ SẴN SÀNG CHO CHIẾN DỊCH CAN 2013”. Chelseafc.com.vn. ngày 20 tháng 1 năm 2013. Bản gốc lưu trữ ngày 21 tháng 1 năm 2013. Truy cập ngày 22 tháng 1 năm 2013.
  77. ^ “Bảng C - CAN 2013: Moses lập đại công, Nigeria vào tứ kết”. Bóng Đá +. ngày 30 tháng 1 năm 2013. Bản gốc lưu trữ ngày 1 tháng 2 năm 2013. Truy cập ngày 30 tháng 1 năm 2013.
  78. ^ “Mikel, Moses win MVP, Fair Play awards”. Soccerstarng.com. ngày 11 tháng 2 năm 2013. Bản gốc lưu trữ ngày 1 tháng 5 năm 2013. Truy cập ngày 11 tháng 2 năm 2013.
  79. ^ “Nigeria 2 Ethiopia 0: Moses penalty and Obinna free-kick secure Super Eagles' flight to World Cup in Brazil”. Mail Online. ngày 16 tháng 11 năm 2013. Truy cập ngày 9 tháng 12 năm 2013.
  80. ^ “Moses claims top Nigerian honour”. Liverpool FC. ngày 27 tháng 11 năm 2013. Bản gốc lưu trữ ngày 11 tháng 12 năm 2013. Truy cập ngày 9 tháng 12 năm 2013.
  81. ^ “World Cup 2014: Nosa Igiebor cut from Nigeria squad”. BBC Sports. ngày 3 tháng 6 năm 2011. Truy cập ngày 1 tháng 8 năm 2014.
  82. ^ “World Cup 2018: Arsenal's Iwobi in Nigeria's 23-man squad”. BBC Sports. ngày 3 tháng 6 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  83. ^ “World Cup 2018: Nigeria 2-0 Iceland”. BBC Sports. ngày 22 tháng 6 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  84. ^ “Nigeria 1-2 Argentina: Marcos Rojo's dramatic winner sends Jorge Sampaoli's side through”. Sky Sports. ngày 27 tháng 6 năm 2018. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2018.
  85. ^ “Victor Moses: Chelsea's Nigeria winger announces international retirement at 27”. BBC Sports. ngày 15 tháng 8 năm 2018. Truy cập ngày 4 tháng 2 năm 2019.
  86. ^ “Football League Young Player of the Month 2009/10”. The Football League. Bản gốc lưu trữ ngày 31 tháng 7 năm 2014. Truy cập ngày 20 tháng 1 năm 2012.

Liên kết ngoài

[sửa | sửa mã nguồn]